Thursday, May 21, 2009

Mundane

I find myself fighting with wireless internet everywhere I go. Maybe it has something to do with having a Mac, which is cute, but so very incompatible, or maybe I am just way to impatient, expecting everything to open the moment I happen to want it, and when it doesn't I get upset, ready to pull my hair and start a fight...if I only knew where that modem is - mày sẽ biết tay chị.
But then, what is wrong with having to wait a minute for a website to load, what is wrong with not reading my favorite tabloid for a day? Absolutely nothing at all...still, anger is building up inside forcing me to find another way for it to open, if only to roll my eyes at another random, unreliable piece of writing. I think I am spoilt by the speed of modern life, the feeling that I must be able to find out everything I want, whether it is the newest boyfriend of Paris Hilton, or the name of a random tendon in your foot. Google is my best friend, my go to person, my source of wisdom, and I am ready to take a fight with anyone/anything who prevents me from seeking his advice. Yes, even if it is something so intangible as wireless internet...
What happens to mystery, and the anxiety of the unknown, the excitement of digging through the library to find the right book, the right page, the right word? The joy of learning slipping through the fingertips onto the keyboard, when everything seems to be only a webpage away.

Wednesday, May 20, 2009

Vietnam

I found myself reading frantically online about Vietnam - food, weather, environment...you name it - ever since I found out I might have a chance to go back there sometimes this year, the first time in almost 10 years, the first time all by myself, as an adult, thinking about more than simply what I am going to eat for the time I am there.

I think I am afraid, though I am not very sure at this point how to name this feeling building up in my gut, choking at times, when I imagine myself stepping off the plane. The one thing that I can still feel on my skin from the last time I was there is the gust of hot air that instantly engulfs you and would not disappear, until you step on the plane again, to leave. Maybe that is the way Vietnam loves me, intensely and suffocating...

I think I am afraid, to meet many people again, to really see with my own eyes how very small my grandma has become, shrinking every day in her longing for my mom who is away and for my uncle who can never come back. After years of not having the time to do anything but work and raise the ones who remained, she finally found time to mourn the ones she has lost. I am one of those people.

I think I am afraid to meet my cousins again, the ones I played with in the field the last time I went back, 2 of them already married with kids, 2 other working everyday to save money...for a house, a wedding, a new motorbike. I have not talked to them in a long time, all news about them are channeled through my mom talking to their parents about us. And now that I am about to meet them again, i wondered how did we became so far apart, when all it takes these days is to log on to chat, or pick up the phone. Why did I never find the time to talk to my niece who is now almost 1, to ask about her mother's name.

On one of the searches online for Vietnam, I found a youtube video with Anthony Bourdain, talking about his love for Vietnam, a love with no reason, but which brought him to tears when he drove from the airport to the hotel in Hanoi. And somewhere in my memory is a an image of me crying when the plane left Hanoi that last September, for no reason, just tears falling as the city falls further back. And sometimes, at random moments I would think back to that moment and wondered why I cried. Was it for the time being there that has come to the end, or for the time being away that has started again and from which I could never wake up as if from a dream. Or is it because every time I leave I know that something is forever lost, childhood, friends, family, memories, and I am afraid that if I don't start mourning I will end up like my grandmother shutting up all her pain and loss in a world with no sounds.

Tuesday, May 19, 2009

It's time for something new

I have left behind many songs, of the day, the week and the month, many sleepless nights and many non peaceful days, love and anger and longing, emotions that cannot be replicated, words which cannot be separated from the moments when they were written down, even if that moment is just a number in a virtual reality. I have taken some of them with me into a new notebook, fully aware that they have lost part of their meaning, but certain things are better to keep, knowing they are not the same, than to loose them once and forever. Snippets of life, like very old pictures, can never capture fully what had happened, but they can nevertheless provide a trigger to prevent forgetting. Imperfect memories is the best I can have, embarking on a new journey. I let them guide me; the first lines on the first page of a second diary.

For friends lost...and found again

Facebook...

and suddenly you appear, on a random day, at a random hour I can smell the sweetness of Polish autumn, yellow leaves tangling in our hair on the way back from that school on Bema Street, and I wonder...

Where have you been all these years, because it feels the same to see your picture, so different from what I remember. What were you thinking clicking on my name in blue letters, linking my blurry picture to the girl you once know.

I feel like a piece of the past has caught up with me, telling me to look back...the future so contingent on this moment of breathing in the feeling that friendship can last through time. And I miss I a town, a street, a time. And I miss a moment, a feeling, many faces, now suddenly so clear as if we just said goodbye yesterday.

On that one afternoon when we sat on the swinger in the back of the school, the future came into existence, because we know there is always a past to fall back on, no matter how far, no matter how blurry. And one day we will find it again, in our heart, on a random day, and I will smile, because I know, it feels good to have you back in my life.

Caption



Bạn hỏi
bao ngày cho một phút nắm tay
Đường xa lắc chẳng dẫn về ngày cũ
Ngày tiếng cười trong đọng trên cành tuyết rủ
Dấu chân mình líu ríu giữa chiều đông
Biết đếm làm sao bao ngày tháng trông mong
Bước chân quay đi quên ngoái đầu nhìn lại
Vẫn nhớ chẳng quên
nhưng sao cứ rời xa mãi
Nắng đổ bóng dài
gom góp những đợi chờ mang trả nợ ngày thơ

For my little princess

Xa rồi chưa bay mãi xích đu quay
Khu vườn bé lối vào không hẹn trước
Chân chạy đường mưa xôn xao vài dòng nước
Em dại khờ mong đợi mộng ngày xưa

Cổ tích một thời quên hết hay chưa?
Công chúa nhỏ mơ về đôi chân nhỏ
Dẫu có phải lặng yên một ngày hay muôn thuở
Bước chân này em đi mãi chẳng về anh

Vì cuộc đời này không như sóng biển mãi xanh
Hạnh phúc đứt dây khi lỡ căng dây níu
Xao động trong trời nửa tâm hồn còn đang thiếu
Em mãi đánh rơi mình trong sóng bọt thời gian

© Anh Đào 2008

Day dreaming

điện thoại lúc nửa đêm
em ôm mộng trong tay mong về phương trời xa lắm
anh gửi nhớ với thương qua tiếng cười giọng nói
đêm chợt ngóng trông ngày
là một thoáng mây bay
em ngước mắt nhìn trời thấy bóng ai in lá dừa xanh ngắt
từng sợi nắng đọng trên da nghe thơm mùi hạ tới
trưa mãi chẳng đến chiều
vẳng nghe tiếng sáo diều
ngỡ câu nói hôm qua bay lọt qua khung cửa
nhẹ
như hơi thở
để em biết những ngẩn ngơ ai tính được bằng giờ

© Anh Đào 2007

Genesis

there are things I can't explain to you
circles in the sand and the half moon behind my head
where I come from daffodils bloom amidst the blizzard
while monsoon rain colors the world silver
there are stories that cannot be told
never ending and with no start
tales running passed my life
into the fate of a country I don't remember
yet can't forget
every minute pointing to a past not over
truth comes in silence between the words that we say
when I look into your eyes
to find waves from the day we walked along the sunset
traces forming and disappearing as the sky becomes a pallet
and I know what can't be seen do exist
and nothing can be taken for granted
who we are is just a text that can be erased
if we happen to be in a wrong place at odd hours

© Anh Đào 2007

Santa Monica

Dedicated to the baby seagulls on Santa Monica beach :)


là những vòng tròn chạy mãi không thôi
ngày cát trắng níu chân ta trong gió
chút nắng hoàng hôn trên bàn chân em nhỏ
giữ phút giây này nơi sóng nước xô nghiêng

nắm chặt bàn tay em giữ chút tình riêng
buộc mảnh hồn anh bằng buông lơi làn tóc
nếu lỡ một mai giữa biển trời em khóc
chỉ mong thoáng dỗi hờn thấm mặn môi anh

ném viên đá tròn cho vỡ khoảng trời xanh
cho sắc đỏ phủ đầu bao ngọn sóng
bầy hải âu non mắt ướt mòn trông ngóng
chiều ve vuốt đôi chân cho bờ vắng đợi giông về

© Anh Đào 2007

Lost dream

em mang nắng trên trời
dát vàng trên mặt đất
giấc mơ ngày bé thơ giờ vỡ oà không có thật
trái đất vốn không mầu
lấy một sợi giây trầu
quấn quanh cây cau cổ tích
huyền thoại ra đời ngày tình yêu biến mất
biết kiếm tìm đâu hạnh phúc trên đời
ngày tiếng sáo gọi mời
Trương Chi gục chết trên sông
để con thuyền trôi mãi vào vô tận
trái tim còn ôm mối hận
chẳng có giọt nước mắt nào trả mộng về mơ
em ngồi ôm ngàn vạn những dòng thơ
người xưa cũ gửi cho đời vài vụn rơi gương vỡ
nỗi buồn mong manh cho bao người tình lỡ
thành ngọn gió mang tin ta lỡ mất chút sắc mầu

© Anh Đào 2007

"A Coney Island of the Mind"

Nothingness like darkness
creeping down the soul
gasping to swallow
I choke
somewhere in the twilight of a dying love
you look at me and laugh
familiar sound
strangely real to the touch
the sparkle of the eyes
in which
not so long ago I drowned and thought I had died
dreaming in madness
blind
like a bat
my head against the wall of a bottomless cave
I sleep my life away in the seemingly safe net of your arm
but I survived
awaken from my coma the day you left
a pain like thunder strike
burning
emptiness growing as we drift forever further apart
nothingness like darkness
creeping down the soul...

© Anh Đào 2007

In memory of a war

there is no right or wrong

giữa trắng và đen là ngàn muôn sắc mầu lấp lánh

là tím xanh vàng đỏ

xanh áng mây chiều khi sắc đỏ bừng lên

của chiếc máy bay rơi

trên cánh đồng khô rơm rạ

cánh đồng quá khứ

ứa nỗi buồn chầm chậm giọt thời gian


there is no pure goodness or evil

khi giọt máu chảy ra chỉ còn lại con người trong sợ hãi

khi cái chết cận kề ta co mình trong bóng tối

giấc mơ yên bình chấp chới giữa khoảng không


there is no hatred without lie

có nỗi đau nào không chảy theo dòng nước mắt

những bàn tay cố níu ngày với tháng

ánh mặt trời tan khi cuộc sống rời xa

khi ta bước chân đi

mỗi tấc đất mang một con người thời xưa cũ

cuộc sống thổi từng hạt buồn dĩ vãng

từng hơi thở ta mang những lời nói dối của hận thù


© Anh Đào 2006

Fear

Like a child
I walk on tiptoe
pass the dates and the dinners and the laughs
too afraid someone can guess what I think
too afraid if I show you what I feel
you would take it like a knife
hide it in your pocket
your weapon for the time when we part
I would have a wound from this minute of longing
I hide my face in my hand
keeping myself from drowning in your eyes when you look
at me with your hand trying to touch
my hand
but I shrink away almost running
from being too close
the fear too vivid
even when I lay next to you
I can't let my sense forget the pain...
© Anh Đào 2006

Windy day

cúi xuống thật gần
để em biết ngày hôm nay ta gần nhau thêm một phút
sáu mươi giây nghe dài như tháng chín
ngày gió căng dây so phím khúc ân tình

lại đây bên em bởi ai biết được niềm đau
đang ẩn sau từng nụ cười câu nói
vòng tay ai mang hơi ấm
ánh mắt nào ru em
đêm cuối hạ
mộng sau hè

để tay ta nắm tay
và tóc em thả dài theo nỗi nhớ
bờ vai em nhỏ nhoi trong một chiều anh đến
ngàn con phố lang thang chợt dừng bước đợi ta về

© Anh Đào 2006

Kiss Me

Kiss Me
by Sixpence None the Richer

Kiss me out of the bearded barley
Nightly beside the green green grass
Swing swing swing the spinning step
You wear those shoes and I will wear that dress

Oh kiss me beneath the milky twilight
Lead me out on the moonlit floor
Lift your open hand
Strike up the band and make the fireflies dance
Silver moons sparkling
So kiss me

Kiss me down by the broken tree house
Swing me upon its hanging tire
Bring bring bring your flowered hat
Well take the trail marked on your fathers map
Oh kiss me...


***** ****** ****** *******

I wish it was spring
so your kiss would smell like cherry flowers
sweet and gentle
the color brightens my cheek
as I look at you through the first drop of rain

I guess if it was summer
your arm would be warm from sunshine of the desert
white sand on my leg
blue waves in my hand
your fingers in my hair feels like a salty breeze
from beneath that ocean

But we met in the fall
one cold night we saw each other from behind a pink glass
sweet like honey
addictive like chocolate
you pull the night clouds to make a blanket
my head on your shoulder
we close our eyes waiting for the next season
© Anh Đào 2006

Nostalgia

là gửi cho bạn bè bao ngày tháng đã qua
ngày không nắng ta ngồi ôm mây gió
mải miết những dòng thơ mãi còn để ngỏ
nhớ nhau rồi thành chỉ nối đường khâu
là thương lắm những bàn chân từng sánh bước bên nhau
khung cửa sổ đọng hoài bông tuyết trắng
tiếng cười em tan trong ngày hè xa vắng
mép nước ta ngồi con sóng mãi rời xa
là giờ đây trên đường đời trơ trọi một mình ta
xoè mãi bàn tay dò tìm đường quá khứ ...
© Anh Đào 2006

Birthday

sóng sánh nắng trưa
hững hờ tiếng gió
cánh hoa vàng trơ trọi lối người qua
để ngày cũ lặng thinh
vuốt tóc ngày đang tới
em thả nỗi cô đơn về phía chân trời
cho hoàng hôn thấm đẫm mắt người
ngày em sinh một ngày nắng cháy
niềm vui mỏng manh như làn khói
lúc mẹ quên cơn đau nhìn vào mắt con cuời
để giờ đây xa cách một phương trời
em ôm nắng trưa mong tìm hơi ấm
cánh hoa rụng cuốn bay theo tiếng gió xa vời
© Anh Đào 2006

T. 7

Mỏi mòn em đợi giăng ngâu
Chờ cho Ô Thước bắc cầu sông Ngân
Xui mây đuổi nắng bao lần
Cớ sao mưa vẫn tần ngần chẳng sang
Đường đời được mấy mươi gang
Đường mây xa quá mênh mang chân trời
Vô duyên cho một kiếp người
Gặp đây mà mãi một đời tìm nhau
Bao giờ duyên sẽ giăng ngâu
Để cho Ô Thước bắc cầu sông Ngân...

© Anh Đào 2006

Summer Dream 2

Nơi phía căn nhà ẩn sau những hàng cây

Bầy chim ngẩn ngơ nghiêng mình chờ nắng sớm
Tiếng cười ai trong trong như ngọc
Tan vào hạt sương đọng lại đêm qua

Cuối con đường đi về một nơi xa
Bông cúc dại nhuộm vàng mây gió
Nỗi buồn mang hình sợi tóc
Dạt trôi trên bầu trời về lại ngày qua

Trên cánh đồng hoang chỉ còn lại đôi ta
Đất ướt níu chân ta dẫm lên từng giọt máu
Niềm đau chia cắt
Thành cơn giông cuốn trôi giấc mơ hè.
© Anh Đào 2006

Escape

Cho những con đường trải theo những khúc quanh
Bao nhiêu bước chân ta đi tìm cầu vồng trong ngày nắng
Nơi nào là chân trời, phía nào là đầu sóng
Ngã rẽ nào sẽ đưa em xa anh

Nụ cười dẫu vui chẳng giữ được mong manh
Nên trong mắt anh em chỉ thấy ngày hôm nay
ta rong chơi trong vườn gió
Ngày tương lai đóng cửa, ngày quá khứ ngủ yên
Cho một phút bình yên
ta chạy trốn màn đêm đang ùa tới cuối con đường

© Anh Đào 2006

Summer Dream

Tết gió bằng lá cây
nối hai bàn tay bằng một câu thương nhớ
dẫu biết một chút gì hôm nay rồi cũng thành dang dở
lang thang giữa cuộc đời bước chân có tìm nhau

Một sợi nắng hôm nay
rớt trên tóc em cháy lòng anh một thoáng
giữ chút ấm êm để mai đây khi mưa rơi ướt dài ngày tháng
anh còn có một mặt trời suởi ấm vị cà phê

© Anh Đào 2006

Driving lesson

Ngày ngập tràn mùa nắng
Gió xanh mầu lá cây
Đường trải dài hoa trắng
Bóng ai tìm chân mây

Giờ tưởng chừng rất ngắn
Mắt ai nhìn rất say
Dấu xe trên đường vắng
Chiều bay qua kẽ tay

© Anh Đào 2006

Images

Nhấp nhô trong nắng cánh đồng hoa
Xòe tay em với chút hương xa
Giữ những mong manh ngày xanh gió
Nếu lỡ mai này có phôi pha

Thoảng nghe xa lắm tiếng ngân nga
Người đi rồi có nhớ đến ta
Quanh quẩn nơi đây hương khói lạnh
Cô quạnh ven đường nỗi xót xa

Hoa thắm nên lòng vẫn thiết tha
Chân đi hồn chẳng muốn rời xa
Em mang máu nhuộm từng cánh sắc
Trả lại cho người tháng ngày qua

© Anh Đào 2006

Invisible

Em có tìm đâu sao anh lại trốn

Muôn vạn mặt người chẳng có nụ cười anh
Đời ảo mênh mông, tình người chợt mong manh
Như tin nhắn vụt sáng lên rồi nhẹ nhàng tan biến

Ẩn giữa những cái tên lập lòe như ánh nến
Anh nấp mình sau chiếc áo choàng đêm
Nhắm mắt lạnh lùng để không chạm ánh mắt em
Anh vô hình hay tình ta vô thức

Nếu một mai đột nhiên em biến mất
Trên khung cuẳ sổ dài chẳng còn nữa tên em
Khuôn mặt nhỏ nhoi chẳng còn mầu nắng dịu êm
Anh có nhớ hay sẽ nhấn nút quên
từng ngày nhớ

© Anh Đào 2006

nothingness

Trong mùa nắng xa
em ngồi nhớ mong một vòng tay chắc sẽ không bao giờ gặp nữa
ngàn dặm đường trần
muôn trùng sóng nước
mất nhau rồi khi chim mỏi đường bay
bước chân trần đạp dĩ vãng xa xôi
đau buốt bởi ngày hôm qua là bao mảnh thủy tinh lấp lánh
vỡ nát một mảnh gương
rớt rơi ly nước cạn
biết lấy gì đong lại tình ta
biết lấy gì viết lại một câu ca
ngày xa xưa em nhắn gió mây đừng mang anh quay về bên ấy
nỗi nhớ như vết xước
nhức nhối mãi trong tay
trong một phút giây

em gửi ngày xanh về nơi ấy phía chân trời

© Anh Đào 2006

...phia truoc la bau troi...

Như một tiếng thở dài ...


Giã biệt nhé khung trời đại học

Ngày tháng vui buồn em xếp chữ thành thơ
Nghiêng nét bút tô một thời hoa mộng
Mùa thi về ôm bài luận vào mơ

Từ biệt nhé ghế bàn ngày cũ
Tung cánh bay em ra với đất trời
Người ở lại xin giữ dùm kỷ niệm
Phút ngã lòng em còn lại một nơi

Mai xa lắm trên đường đời ngàn lối
Chân bước vô tình lạc giữa chiều mưa
Giảng đuờng vắng có còn ai mong đợi
Ánh mắt
nụ cười
sân trường cũ
ngày xưa

© Anh Đào 2006

Rain

Có những ngày mưa


mặt đường loang loáng nước
trôi mãi về một ngày xưa cũ
ngày xưa

Em ngồi bên khung cửa mầu xanh
đang chìm dần trong màn nước bạc
nỗi nhớ nào chảy dài khung cửa kính
bàn tay nào em lau mãi mắt chẳng khô

Ngỡ cơn bão lòng đã nhận chìm hết những ước mơ
sao hôm nay lại tràn về cho mưa dăng mắc
em muốn xô nghiêng bờ đập cũ
cho sóng nước ào về cuốn trôi cả đời anh

cho anh chẳng còn gì ngoài một nỗi nhớ về em
để anh sẽ lên thuyền tìm về khung cửa nhỏ
đang nhạt nhòa mưa ướt
đợi chờ anh

© Anh Đào 2006

Prayer...

Một ngày nắng...

em hứng nắng trong tay
rải khắp con đường
mong giữ dấu chân anh một lần về bến nhớ

phủ chút nắng lên cây
cho bóng tỏa suốt một thời say đắm
một thời đôi ta tay nắm vai kề

khi chiều về em cầm cọ ra sân
nhúng vào ráng chiều đang ứa mầu đỏ thắm
mang về vẽ tô bàn tay đang nhỏ máu
mỗi khi nhớ về nhau
em níu theo ngày nắng
với con đường...

© Anh Đào 2006

Prayer

"Dẫu biết rẳng lời nguyện cầu đã ko giúp ta thành đôi"



Bàn tay em không giữ nổi hư vô
Nên bóng anh qua đây nhẹ trôi theo dòng nước
Chẳng còn gì giữ lại
Ngoài một chút đợi chờ mơ mộng buổi đầu tiên

Chẳng ai lỗi lầm nhưng anh ra đi
Mang theo một trời sao nhuốm mầu nhung nhớ
Hoa mong anh tàn vội
Rơi rớt lại con đường bước chân đã từng qua

Không được mãi gần liệu có mãi xa
Mỗi ngày trôi qua kỷ niệm dần phai nhạt
Em cầu mong phép lạ
Dẫu biết rằng lời nguyện cầu chẳng thể đưa ta quay lại ngày xưa

Quote from Boi Vi Anh Yeu Em by Phan Dinh Tung

© Anh Đào 2006


someone from yesterday

"Đường dài ngựa chạy biệt tăm...người thương có nghĩa trăm năm cũng về"


nhớ ơi...
có một ngày mắt em biết vấn vương
dõi tìm bóng anh giữa muôn vàn hình bóng
bước chân anh vô tình dẫn lối
qua bao lối mòn cũng lạc bước về em

thương ơi...
có một ngày mình vai kề vai
tiếng cười em trong tan vào trong nắng
tay anh ấm sưởi ấm ngày băng giá
cơn gió ngược đường đưa ta lại gần ta

xa ơi...
có một ngày mình không còn bên nhau
mưa ướt mắt em cho ngày xưa tháng cũ
nặng bước chân anh bởi mây tan gió rủ
rơi rớt ven đường một ngày nhớ ... một ngày thương

"Đường đời gang tấc mà vì nỗi gì mà đi vòng cho xa hoài, xa mãi..."

Quotes from Nguoi Nam Cu by Nguyen Ngoc Tu
© Anh Đào 2006

Broken

Ngày trôi qua như cát lọt kẽ tay
Gió cuốn bụi bay còn gì để nhớ
Giọt máu đỏ nhuộm thắm ân tình vỡ
N
ôi đau cắt lòng để quên một lần say


Tiếng cười hôm qua giờ sao nặng đắng cay
Chát mặn bờ môi ngập nhòa ánh mắt
Bước chân lẻ loi tìm những gì lỡ mất
Trong một phút xao lòng ta lạc bước vào nhau

Dòng lệ hôm nay xin giữ lại mai sau
Để nhắc nhở bàn chân đừng bước đi quá vội
Để nhắn nhủ bàn tay đừng đón tình lạc lối
Giữ chặt con tim mình để đừng sai nhịp buổi đầu tiên

© Anh Đào 2006

Thu ca

Có một mùa thu

thế giới nghiêng mình
rưng rưng nước mắt
Bao nhiêu trái tim người bị bóng chim rơi đâm nát
Ngọn nến lung linh từ giã yên bình
Bước chân bỗng ngập ngừng
băng qua đường phố
Nắng nhuộm vàng trên bụi khói thương đau
con người ngang qua lặng lẽ cúi đầu

Tình bạn chợt thiết tha hơn
mắt nhìn nhau thêm một điều đồng cảm
Nếu một ngày là tôi chôn vùi trong bụi cát
mong sao trên đời còn một ánh nến xót thương

Tình yêu chợt thiết tha hơn
nụ hôn trao nhau lỡ ngày mai không còn gặp
xin ai đừng hối hận
còn bao nhiêu điều chưa nói hết với người thương

Tình người chợt thiết tha hơn
dù bạn có là ai nếu chung niềm thương xót
trao một bàn tay khi vô tình gặp mặt
tặng một nụ cười khi từ giã xa nhau

***
Thêm bao nhiêu mùa thu
khói lửa vẫn ngập tràn
Vệt dầu loang nhuôm đen dòng nước mắt
Máu của em thơ chẳng thể san bằng bao đổ nát
Giọt lệ mẹ rơi không hàn gắn nổi vết thương lòng

Khi thù hận ngút trời
con người nhìn nhau qua mắt mờ thuốc súng
Niềm tin có còn lung linh như ánh nến
hay sẽ lại chao nghiêng cho tan nát trái tim người

© Anh Đào 2006

Sleepless verses...

Nếu một ai nói sẽ chết vì anh
Tin em đi cô ta đang nói dối
Thịt xương này của mẹ cha đớn đau nuôi lớn
Anh có đáng để cho em quên ơn nghĩa sinh thành

Khi cô ta nói rằng đang khóc vì anh
Anh có biết được những gì người ta đang nghĩ
Nuớc mắt vốn ít nhiều ích kỷ
Khi những giọt lệ chảy ra em sẽ tự xót xa mình

Nếu người ta nói sẽ trao anh suốt kiếp một cuộc tình
Đừng tin nhé anh bởi tình yêu là bây giờ
nếu ta gặp mặt
Không co tương lai
Chẳng có tiền duyên trong quá khứ
Ta sẽ không bao giờ thành Ngưu Lang Chức Nữ
Dẫu vắng anh em vẫn vững bước giữa cuộc đời

Có thể đó đây khi nghĩ về anh em sẽ mỉm cười
Cho những lúc đùa vui ta từng có trong chốc lát
Sẽ buồn một hai giây cho bao phút giây ta chưa thể có
Rồi sẽ quên mau ... khi cơn buồn ngủ lại hiện về Image

© Anh Đào 2006

Nghe mua

Hát cho mùa mắt ướt
Tình trôi qua kẽ tay
Tháng ngày loang mặt nước
Kỷ niệm còn đâu đây

Hát cho ngày không nắng
Gió buồn ru lá cây
Thả rơi làn sương trắng
Bóng đất nhòa trong mây

© Anh Đào 2006

mưa

Gọi mây về cho trời đổ cơn mưa
Tay em nhỏ che sao cho khỏi ướt
Bong bóng vỡ mang theo nhiều mộng ước
Hờn giận vui buồn một thuở ngỡ mình yêu

Nhắn gió níu mây ở lại nơi đây
Để phía bên anh có một ngày xanh nắng
Để bước chân ai trên con đường xa vắng
Không vương vấn nhiều một bóng hình em

Tóc ướt chiều nay cho đời chút dịu êm
Chân đạp nước mong trôi về dĩ vãng
Ấm mặn bờ môi cho niềm đau thành quên lãng
Đến khi mây tan mưa tạnh nắng c
ó về

© Anh Đào 2006

Memories

Rồi một ngày ta cũng sẽ ra đi
Bỏ lại sau lưng bài thơ dang dở
Về tuổi học trò buồn vui một thuở
Về lớp về trường về mộng về mơ

Ai đi rồi cho phố cũ bơ vơ
Thu chợt vàng bao hàng cây lá đổ
Lối nhỏ còn đây xôn xao hoa cỏ
Trường cũ lặng buồn da diết tiếng chuông

Còn có một người ôm mãi vấn vương
Gói lại trong tay tháng ngày xa khuất
Dẫu có mãi xa bóng hình không thể mất
Nhắm mắt ta nghe năm tháng mãi xanh mầu

chông chênh

Bởi cuộc đời là bờ đá chông chênh
Em trượt ngã trước khi anh kịp đến
Tay cố bám mặc cho da thịt vỡ
Vết sẹo chạy dài tới tận mai sau

Cho tới một ngày lỡ bước gặp nhau
Em vẫn là em dẫu một phần máu xương đã trả về cho đất
Nhưng
Vết sẹo khắc sâu như bờ vực thẳm
Chia cắt con đường ta chẳng thể chung đôi

Em bước đi đường dài mãi không thôi
Chân ứa máu chảy ngược về quá khứ
Cắn chặt môi, nuốt lệ lòng bước tới
Một bước sa chân em đeo mang đến cuối đời

© Anh Đào 2006

Melancholy

Nỗi nhớ này không phải về anh
Chỉ là chợt nhận ra một nụ cười giọng nói
Nhớ một cái tên ngày hôm qua còn gọi
Góc phố con đường bước chân đã từng qua

Cơn gió chiều nay chở giọt mưa xa
Rớt nhẹ trên mi chảy dài trên má
Anh ở gần đây mà sao xa quá
Ngón tay nào chạm được tới bờ xanh

Không có lời yêu nên tình cũng mong manh
Như mạng nhện giăng vấn vương khung cửa cũ
Nắng mai lên soi giọt sưong trên lá rủ
Rớt rơi rồi một thủa trót mộng mơ
© Anh Đào 2006

Astronomy

if the sky is clear...and you were here
we could lay down
my head on your shoulder
grass underneath our body
a sphere of stars blanketing our fate

there is Orion
can you see it
ba ngôi sao nắm chặt tay nhau

four running around wishing they would be noticed

over there is Leo
uốn cong mình như dấu hỏi
có ý nghĩa gì khi đâu đó khắc ghi ngày tháng em sinh


if we could fly
I would take you towards Saturn
the back của con cua đón bước chân mình ngược về quá khứ
để rồi ta biến mất

cause we were not there khi trái đất mới ra đời

© Anh Đào 2006

Hà Nội

Đưa anh vê thăm Hà Nội của em
Hà Nội đẹp đâu cần hương hoa sữa
Hà Nội của em dẫu xa ngàn năm nữa
Vẫn hiền hòa duyên dáng như xưa

Hà Nội của em là những cơn mưa
Chạm mặt đất còn phập phồng bong bóng
Có ánh mắt em một thời mong ngóng
Phút tan trường chè ngọt, sấu chua

Hà Nội của em là những buổi trưa
Lén trốn mẹ ra ngịch ngoài bể nước
Để khi chiều về chắp tay nguyện ước
Kẻ trộm vào nhà lấy cắp ...chiếc roi mây

Hà Thành bây giờ dẫu có lắm đổi thay
Bao bà mẹ tóc bạc màu vất vả
Để những đứa con sẵn sàng buông thả
Đánh mất mình trong canh bạc, cơn say

Nhưng Hà Nội vẫn xanh, xanh những hàng cây
Xanh mơ ước của tuổi em, hoa mộng
Đón anh về, vòng tay mở rộng
Để Hà Nội của em cũng là Hà Nội của anh

© Anh Đào 2006

Cho ai...

Em gói nỗi nhớ bằng tiếng cười
Để khi bên anh em mãi là cô bé
Ánh mắt nhìn nhau không vướng dòng nước mắt
Để tháng ngày chỉ châm chọc đùa vui

Cất bóng anh nơi cuối nẻo chân trời
Giả vờ quên mỗi khi ai đó nhắc
Dẫu cho đêm về phải với tay ra mãi
Chạm ánh trăng rồi mới thấy được hình ai

Phủ thời gian lên một chữ ngày mai
Vì em biết tương lai - anh không ở đó ...

© Anh Đào 2006

cổ tích

Mơ người trải thảm
Đón bước em đi
Hôn khẽ lên mi
Bay về cổ tích

Rừng sâu u tịch
Bóng trăng hiền hòa
Bụt sẽ hiện ra
Cho em điều ước

Ước là dòng nước
Trôi về bên anh
Là chim vàng anh
Gọi tên ai mãi

© Anh Đào 2006

đêm nhớ

Em ra đi thành phố lấp trong mây
Con đường nào dẫn về ngõ nhỏ
Khu vườn nào vương đầy hoa cỏ
Lối ta về khi tay vẫn trong tay

Vắng em rồi thành phố có đổi thay
Mưa có rơi như khi em còn đó
Xe anh lăn qua con đường hoa đỏ
Có ngập ngừng ngỡ em vẫn kề bên

Em bay qua bao thành phố không tên
Ngỡ bóng hình anh trong bóng mây ngọn gió
Trong những bóng đèn đêm có bao nhiêu bóng nhớ
Ai nhớ mong ai, cho đêm ngẩn ngơ dài

© Anh Đào 2006

yêu

Nếu chưa bao giờ ta gặp nhau
Không thương yêu lắm chẳng u sầu
Cuộc đời thiếu một bờ vai ấm
Thiếu chút nồng nàn trong mắt nhau

Nếu biết rằng yêu sẽ rất đau
Liệu ta có nỡ bước ngang nhau
Không trao ánh mắt khi gặp gỡ
Quay mặt vô tình bỏ đi mau

Nếu biết tương lai chẳng bền lâu
Tiếng cười rồi cũng nhuốm thương đau
Anh có lắc đầu khi em hỏi
Tình ta có còn đến kiếp sau

© Anh Đào 2006

Cho em

Bước chân vô tình đạp trên lá vàng rơi
Mắt nhòa mưa lệ
Thương một cuộc tình rơi rụng lối người đi
Trời xanh thẳm nhường kia
Sao lòng mình lạnh giá
Mơ một ngày mưa rơi trắng xóa
Cuốn trôi đi hết ưu phiền
Có một ngày mong ước mình điên
Để quên hết những lọc lừa dối trá
Để cười lên khi xung quanh bao người vờ lặng im toan tính
Tự tay mình đập vỡ những âu lo
Vòng tay ôm mình liếm láp những vết thương
Có những kẻ yêu ta đã vô tình để lại
Ngơ ngẩn đi tìm … vì tin rằng đâu đó
Trong cõi đời còn nhiều lắm những thương yêu.

© Anh Đào 2006


Một giọt sương
Đọng trên lá cỏ
Run rẩy, dịu dàng
Rồi nắng cũng sẽ lên
Sương sẽ tan
Cỏ sẽ buồn ngơ ngác
Xác xơ khô
Cỏ chết ôm trong lòng nỗi nhớ
Một nhẹ nhàng, một dịu dàng
Run rẩy
Giọt sương

© Anh Dao 2006